Về giữa Sài Gòn dưới cái nắng gay gắt đầu hè, nắng hoa con mắt, nắng ướt mồ hôi, chỉ ước một cơn mưa hay thậm chí rút đầu vô tủ lạnh cho nó mát. Đối diện sự ồn ào vội vã, ta dễ nhớ về khung trời thơ mộng như tranh ở Rainy.Đến Đà Lạt những ngày tháng 5, nắng hè chui đâu mất, lạnh buốt trốn đi chơi. Chỉ còn lại một Đà Lạt mát lạnh và mưa. Mưa nguyên ngày từ sáng tới tối, mưa chùn chân những kẻ thích lang thang, lý tưởng nhất vào những ngày này là tụ tập thành nhóm với bộ bài tiến lên, cặp nách chai rượu vang và thủ thêm bịch xí muội.
Dự định là vậy mà khi đến cà phê Rainy thì máu mê cờ bạc biến đâu mất. Cũng như nhiều ngõ nhỏ ở Đà Lạt, đường xuống Rainy cũng dốc cong mông, cũng giàn hoa xinh xinh xứ lạnh dọc theo bờ rào, bất kể mùa nào cũng nở hoa đẹp rung rinh sau những giọt mưa. Cho dù là khách khó tính thì đến Rainy cũng sẽ mềm lòng, cỏ hoa phủ kín một vùng, mềm mại mượt mà uốn lượn theo từng cụm đồi nhỏ nhấp nhô như trong tranh lụa, trải dài theo khắp lối đi.
Bên trong bố trí nhiều khu cho các đối tượng khác nhau lựa chọn: khu chưa già, khu không trẻ hoặc khu choi choi.
Quán đặc biệt với mái hiên luôn có mưa rơi tí tách, khách ngắm mưa thì nghe nhạc trữ tình, nghe nhạc Trịnh thì mân mê điếu thuốc, nhìn từng vòng khói lãng đãng mù sương trong buổi chiều phố núi (hay khói của ông nào bàn kế bên thả ra cũng hổng chừng), nhâm nhi ly cà phê thơm đậm mà ngỡ như chốn bồng lai, rồi chợt giật mình tỉnh mộng với cái hóa đơn nơi tiên cảnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét