Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

TPHCM - Vũng Tàu: Nơi Bước chân vẫn còn (P4)

(Tiếp theo và hết) Nỗi sợ - Theo bạn thì nó là gì?
Có lần tôi nghe từ một số ý kiến: Sợ thật ra nó là một chất gây nghiện, nó làm con người ta đê mê, chìm đắm và để rồi họ sống không thể thiếu nó. Trong những lúc sợ hãi họ cảm thấy họ chính là bản thân mình, chạm đc vào cái tôi bản thể ẩn sâu trong đáy lòng họ, và đó là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Thèm muốn, họ tiếp tục lên đường tìm cho mình những thử thách mới, đối mặt với nó, vượt qua và hả hê cùng những chiến tích đã qua. Cuộc đời của kẻ lệ thuộc vào nỗi sợ nó cứ thế tiếp diễn, để đến khi nhìn lại, mệt mỏi và chán chường, rồi cũng có lúc yên vị, họ tìm cho mình sự viên mãn, để lại cho quá khứ tuổi trẻ vẫy vùng, đắm hết mình cùng những đam mê nông nổi. Lồng ngực rộn ràng, họ tự hào biết mấy.

< Nestea trên đường quốc lộ.

Hình như tôi cũng đang dần thành một tín đồ: Những chuyến đi, những con đường, những khoảnh khắc... nỗi sợ đều mang cho tôi những hương vị đặc biệt. Nó cứ như một cô gái vậy, quyến rũ nhưng cũng khiến dễ làm con người sụp đổ. Đã lỡ yêu thì chỉ nghĩ về nó trong từng khoảnh khắc mà thôi.

Còn nhớ cái cảm giác sau khi vượt qua nỗi sợ hôm đó. Chẳng có gì. Đơn giản bởi vì nó đã qua, cái thực sự đáng giá là cái đang diễn ra và cái thứ vô hình mà nó đang dần ngấm vào con người bạn. Ngấm chứ, hay còn dư âm tôi cũng không biết chắc, chẳng biết chắc được gì, chỉ biết tôi đang sống, và tôi đã qua, nó đã và đang khác dần đi.

Buổi sáng hôm đó là ngày đẹp nhất, con đường đầy hoa, mặt đường không một gơn sỏi, bầu trời không có một gợn nắng. Tôi mang trong mình với niềm hớn hở của một đứa trẻ thèm kẹo, đi bon bon, thèm cái mùi của biển.

Đưa bàn tay lên hứng từng lọn gió mặn chát, biển gần tới rồi, cố lên, chưa bao giờ tao yêu mày đến vậy, hoặc giả có là ghét, thì đó cũng là thứ nhất trần đời. Tôi đi theo con đường 3/2 cứ nghĩ như dài vô tận, đi qua biết bao nhiêu những cái cây ven đường, những vết lằn đỏ trắng, nhưng con lươn báo hiệu, con đường đẹp đấy, nhưng sao chán ngán, cứ đều đều vô vị.

Lúc đó tôi ước gì bầu trời xám xịt trên kia đầy những ánh nắng táp thẳng vào mặt, nheo mắt nhíu màu mà cảm hết cái vị ran rát của nó. Phải chi mà xung quanh đường là những cánh đồng lúa trải về thẳng chân trời để mỗi khi ngồi nghỉ tôi lại được cớ mơ mộng viển vông, phải chi đâu đó có 1 bà lão đi chợ sớm, còng lưng mà cặm cũi khiến cho kẻ xa xứ được thỏa ước nương theo...

Phải chi mà được như thế nhỉ. Nó làm tôi liên tưởng tới cuộc đời. Có đôi khi tôi cũng muốn có việc làm tốt nào đó, bàn giấy sổ sách, xung quanh là bức tường, tiền nhiều lương cao, nhưng thật sự đó có phải là điều tôi muốn. Cái tôi muốn là đam mê của mình, sống cùng nó, thở cùng nó và đi cùng nó đến hết cuộc đời. Để rồi bây giờ khi nhìn cái con đường như những bức tường bao quanh mà không còn chút hứng thú, chỉ còn cái trách nhiệm hoàn thành chuyến đi là thôi thúc cho tôi.

Lầm lũi mãi, cự nự mãi, thở dài mãi tôi cũng hết đc 2/3 chặng đường. Ngồi dừng lại quán nước mía ven đường, làm quen cùng cô chủ quán tốt bụng. Hình như ai nghe tôi đi bộ tới đây cũng đều tốt bụng thì phải, họ trìu mến hơn, dễ thương hơn.

Có lẽ tôi cũng vậy thôi, đi chuyến này tôi gặp cho mình rất nhiều người tốt, những tấm lòng rộng mở, nó là dành cho tôi và tôi đón nhận nó với sự cảm thông cao nhất. Tôi biết ơn họ, thấm nhuần họ và cũng sẽ tiếp nối họ. Nếu sau này có gặp 1 người cũng đi bộ thế này thì chắc chắn tôi cũng làm như họ, cái tốt được tiếp nối, tình yêu được nhân lên, thế giới sẽ tràn đầy tiếng cười trong sự cảm thông và chia sẻ -một thế giới hoàn mỹ.

< Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau.

Dọc trên cong đường Thùy Vân, cuối cùng cũng nhìn thấy biển. Ngồi một mình thẫn thờ ngắm biển, ngắm người người tấp nập đi ngang qua, con bé nghịch cát, bà bán cá viên, những bác thợ chụp ảnh, những cặp tình nhân... rất nhiều. Sao thấy trống vắng quá, hụt hẫng và tiêu điều. Tôi dạo một vòng khoảng 5 phút, chụp hình, rồi xách balo đi về. Cũng tính ở lại lâu lâu nhưng khi tới đây rồi chỉ muốn về, đơn giản là đã hết mục tiêu có ở lại cũng chẳng làm gì. Nhớ nhà, nhớ bữa ăn gia đình, nhớ bạn bè, nhớ thằng nhỏ hàng xóm, nhớ nhiều lắm. Cái suy nghĩ nếu bây giờ bắt xe về thì khoảng 2 tiếng sau sẽ có mặt ở Sài Gòn khiến tôi không kiềm chế được.

< Nhờ bác chụp hình dạo chụp cho một pô. Bác ấy có vẻ chạnh lòng, rồi bla bla gì về nghề nghiệp. Tớ không muốn nghe lắm, cái tớ muốn là một tấm hình...

Thế là kết thúc chuyến đi, chống vánh như một nốt nhạc lạc điệu. Có là sao? tôi chẳng muốn là một bản nhạc nào cả, cái tôi muốn là tôi đã đánh đàn. Bây giờ đang trên chuyến xe Phương Nam tiến thẳng về Sài Gòn, yên vị trong một góc nào đó... nhìn ra ngoài cửa sổ thấy con đường mình mới đi hôm nào. Bất chợt tôi thấy được hình ảnh của mình: thằng đàn ông với cây gậy làm bạn đường, cái balo nặng trĩu, cái túi ngủ lủng lẳng, và trên ngực là lá cờ đỏ sao vàng.

Lầm lũi, cô đơn nhưng tràn đầy niềm tin vào mục đích của mình. Nói về mục đích. Nhiều người hỏi tôi đi làm gì? tại sao không đi xe máy? ai bắt ép à? xe bị sao à?... nhiều lắm, dọc đường hầu như ai cũng hỏi. Nói ra thì cũng chẳng dài dòng, đơn giản vì tôi thích, thế là đi - Thế thôi. Mà trả lời vậy nhiều người lại nói mình khùng, mình điên này nọ. Mệt mỏi, đi để giảm cân chú ạ, bác ạ, chị ạ... Thế là xong chuyện.

Cũng lại đề cập tới vấn đề mục đích. Trước chuyến đi tôi hy vọng mình sẽ có những trải nghiệm thật sự. Bình thường đi xe hơi ta sẽ không cảm nhận được gì nhiều, thay vào là họ đi xe máy. Nhưng cũng còn nhiều hạn chế trong việc tiếp nhận những cảm xúc: thế là có người đề ra xe đạp và mấy ai nghĩ là đi bộ... trong khi nó là con đường ngắn nhất để ta có thể hòa nhịp vào cuộc sống, với thiên nhiên và với cả thế giới. Tôi muốn cho mình trải nghiệm cái cảm giác đấy vàà tôi đã có. Tuyệt vời hơn là tôi lại có thêm những giá trị vô hình, cái mà tôi không biết trước nhưng sau chuyến đi tôi cảm nhận được rất sâu sắc. Đó là thứ gì đó cao hơn, sâu hơn. Nhìn tất cả với sự thấu hiểu, của cái nhìn xuống, tự tin và khinh khỉnh. Còn cái gì đáng giá hơn để đánh đổi?

< Trên đường về gặp bà lão. Ở đây những người bán hàng rong không thích chụp hình.

Vừa đi vừa rêu rao. Chuyến xe thả tôi ở đường Võ Thị Sáu khúc Lê Văn Tám, mặc dù có thể bắt chuyến bus 18 về Bến Thành rồi đi bộ tầm 1km là tới nhà, nhưng sẵn đà quen chân tôi cuốc bộ thẳng về nhà. Cảm giác thật khác lạ, như xa quê hương lâu ngày mới trở lại, mọi thứ cứ nhưlâu lắm rồi. Tôi đi không nghỉ chút nào, lèo một cái đã tới nhà thờ Đức Bà, đúng ở nơi mà tôi đã từ biệt bạn bè lúc lên đường.

Cố gắng tìm lại những dấu ấn kỷ niệm xưa, chụp choẹt một chút, hít thở một chút rồi tiến thẳng về nhà - nhớ nhà lắm rồi. Về nhà là có ngay ly nước bưởi mát lạnh mẹ mới ép mới thật đã, thật sảng khoái làm sao. Khác hẳn những ngày hôm trước, cái gì cũng phải tự mình lo, từ cái dép, cái thuốc, cái nước uống, cái ăn dọc đường. Về nhà là chẳng lo cái gì, cứ như bước từ thế giới này qua thế giới khác vậy!

Kết thúc chuyến đi nhìn lại nó cứ ngỡ như giấc mơ, thoáng qua nhưng mát mẻ. Biết rằng cuộc vui nào rồi sẽ có lúc tàn, cảm giác có lúc rồi cũng sẽ phai nhạt, những kỷ niệm, những thời khắc cũng sẽ dần lãng quên. Cuộc đời thật ác nghiệt. Nhưng nó là vậy, ta sống ở trong nó ta bắt buộc phải là vậy. Trên đời không có gì là hoàn mỹ, tất cả đều là khiếm khuyết, nhưng trên hết ta biết buông bỏ và hướng về phía trước.

Thật ra đi bộ 100km cũng không phải cái gì ghê gớm, quan trọng là bạn dám làm hay không, dám thức dậy sớm và dám ra khỏi nhà để bứt khỏi cuộc sống thường nhật hay không. Tôi hay phải đấu tranh với nó lắm, nhất là những lúc đi một mình.

Đừng bao giờ bỏ cuộc, ngay cả trong ý nghĩ. Khi đi tôi thường hay tưởng tượng vui rằng: hay mình sẽ bỏ cuộc nhỉ, bắt xe bus về ngay luôn, thế thì sẽ sướng lắm. Rồi cười hì hì. Có lần, đoạn Long Sơn bác xe ôm nói. "Con lên xe bác chở, ai biết con lên xe đâu mà l?". Con không lo ai biết, chính bản thân con biết là quá đủ rồi, nó khiến ta trở thành một thứ gì đó khác, rất khác!


100 km sẽ là dễ ợt nếu bạn đi trong 100 ngày: mỗi ngày 1km. Quan trọng là ở thời gian, nó là cốt lõi của vấn đề. Bạn sống đến 100 tuổi nhưng hời hợt, chẳng khác gì bạn chết ỉu hơn 1 người sống 50 nhưng biết quý trọng thời gian.
Trên đời còn rất nhiều người tốt, nếu bạn thấy họ xấu, chẳng qua bạn chưa thật sự lại đủ gần.
Cười đi, đừng ngại. Nhìn thẳng vào mắt họ mà nở nụ cười. Đời có bao lâu mà hững hờ...

Hết

Phamhung186
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4

- Theo Phuot.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến