Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

TPHCM - Vũng Tàu: Nơi Bước chân vẫn còn (P1)

(Phượt bộ) - Có bao giờ bạn nẩy ra ý nghĩ sẽ 'phượt' một chuyến từ Sàigòn ra Vũng Tàu bằng cách... cuốc bộ không? Mình nghĩ rằng không, hoặc nếu có thì cũng khá hiếm người có được cái tư tưởng 'đặc biệt' này. Vậy nhưng bạn Phamhung186 (trong forum Phuot.vn) là một trong số ít người có tư tưởng ấy: tức là đi bộ, dùng phương cách đơn giản nhất của loài người để làm một chuyến thưởng ngoạn từ SG ra Vũng Tàu:

Trong một lần tình cờ nghe tin có ông thầy trong trường tổ chức một chuyến đi bộ từ TPHCM ra Vũng Tàu. Phải nói là lúc đó vô cùng hứng thú nhưng vì chi phí quá cao nên đợt đó mình không tham dự được nên dặn lòng chờ thầy tổ chức lại thì sẽ tham gia. Cơ mà chờ tới khi nào mới được, thế là nhân dịp trường cho nghỉ hè 1 tuần, tôi quyết định thực hiện cuộc hành trình, đi bộ TPHCM - Vũng Tàu.

Ngày thứ 1

Khá là chóng vánh, cũng không chuẩn bị gì nhiều, kịp coi sơ qua cái bản đồ thông qua Googlemap, cũng không biết địa chỉ nhà nghỉ thế nào, không biết là mấy ngày sẽ xong, không hình dung nó sẽ cực khổ ra sao... mà chỉ mang một niềm tin mãnh liệt với đôi chân ta có thể đi khắp thế giới.

Như bao hành trình trước, hành trang là 1 cái túi ngủ, cái máy ảnh D200 và kits, 2 cái đèn pin, 1 con dao, quần áo, thuốc men, 1 đôi dép lào, 1 đôi giày Thượng Đình, và một số đồ dùng cá nhân... ngót nghét cũng hơn... 10kg. Sáng đó tôi lên đường.

Trước khi lên đường thì ghé tạt qua gặp mấy người bạn thân để bàn giao công việc tại Nhà Thờ Đức Bà. Trong người hình thành nên 2 hệ tư tưởng, 1 là ở nhà chơi bời, nói chuyện với mọi người, vui lắm chắc chắn vậy. 2 là đi hành xác. Thế mà lại chọn 2 đấy, bị khùng thật rồi, vừa đi tôi vừa chửi ko ngừng.


< Hai phút thành thơi ở những cánh đồng quận 2...

Từ quận một vòng qua cầu Thủ Thiêm, nhìn lại cái ồn ào tấp nập thành phố lần cuối: tôi một mình bon bon trên những cánh đồng bát ngát quận 2. Mệt thì ngồi nghỉ, ngắm những con rắn mối, thằn lằn, kiến, bọ này nọ. Sau rồi lại vác balo lên đường. Cuộc đời kẻ lang thang thật cô đơn, đôi khi cũng tủi thân đấy, nhưng biết sao được, đó là cái giá phải trả cho sự tự do.

Tôi cố gắng không đi theo đường cái mà đi sâu vào các con hẻm, những cái ô trong bản đồ. Quận 2 thì đó là những mảnh đất đầy cỏ lau, những ô vuông nối nhau san sát, những ngôi nhà rải rác, biệt thự, chùa chiền... khung cảnh thật thanh bình, cuộc sống người dân êm ả, đó là những thứ tôi muốn cảm nhận, thay vì cái khói bụi, tiếng còi xe trên con đường lớn Đồng Văn Cống.

Tới giữa trưa, trời nắng oi ả, mặt đường như bốc khói, trên đó là đầy sỏi dăm, từng cái từng cái như cứa vào chân. Phải nói là giày Thượng Đình không phù hợp cho những chuyến đi bộ đường dài do đế quá mỏng, như cảm giác được hết tất cả những gì mình dẫm lên, bao nhiêu hỉ nộ ái ố ở đó mà ra. Cứ mãi thong thả rong chơi, không cần biết thời gian và không gian thế nào, tôi ghé vào một ngôi chùa để ngồi nghỉ. Đó là một khoảng không tĩnh với tiếng lách cách lao xao của chuông gió đầu cửa, với những cơn gió nhẹ đủng đỉnh lướt qua, thi thoảng có vài người bán ve chai đạp xe ngang qua tạo nên không gian yên bình đến lạ. Mê mẩn và yêu nơi này mất rồi, dần thiếp đi lúc nào không biết.

Rời phà Cát Lái, tôi đặt chân lên mảnh đất Nhơn Trạch đầy nắng gió và bụi, đồng hồ đã điểm 1h trưa, ngẩng lên nhìn trời là màu xanh ngọc bích thắm đẵm sự tự do, rêu rao những lời ca của Trịnh vừa đi vừa ngắm cảnh hai bên đường. Mệt thì nghỉ, khát thì ngồi uống nước, đói thì lấy Oreo ra gặm, cuộc đời kẻ du mục tư do lang bạt hạnh phúc tới bất ngờ. Nghĩ lại giờ này có lẽ mình đang ngủ trưa, trên cái nệm Kim Đan dày cả tấc, thích nhỉ...

Giật mình trở lại thực tại, ta đang ở nơi này, cơ hồ và mông lung. "Tại sao ta lại ở nơi này?" Đến bây giờ vẫn không thể trả lời câu hỏi đó, tại sao ta phải đi... trong khi ta có thể ở nhà. Tại sao ta phải hành xác trong khi ta có thể ở lại gặp những người thương yêu. Lúc đó tôi cho đó là số phận: vì nó là vậy thì mình phải vậy. Nhưng câu trả lời không nằm hoàn toàn trong chuyến đi mà sau khi chuyến đi bạn sẽ thấy vì sao bạn thực hiện nó, liệu có đáng?

Trên đường gặp rất nhiều những người tốt: những người cho quá giang. Đơn cử là bác xe ôm, anh công nhân, chú công nông... hay chăng có luôn cả anh taxi. Trên con đường Quách Thị Trang hướng về các khu công nghiệp thì có một anh taxi lúc sáng chở khách ra Sài Gòn và chiều anh quay về Nhơn Trạch thấy mình đang lầm lũi. Chắc là thấy cũng tội nên anh dừng lại có nhã ý chở free. Mặc dù cũng thèm lắm, lúc đó đang mệt muốn chết, đầu thì bưng bưng, chân thì căng cơ đi cà nhắc, các ngón cũng bắt đầu phồng rộp. Nhưng nếu muốn đi xe: tôi đã đi xe từ trước do mục đích của chuyến này là đi bộ. Cần phải kiên định với lý tưởng của mình. "Cám ơn anh, mình thích đi bộ hơn, muốn giảm cân ấy mà", giải thích vậy cho nhanh.

< Thằng nhỏ Bo và cu Bin (áo xanh)...

Lầm lũi mãi cũng tới được ngã ba đi Bò Cạp Vàng, quá đắm đuối và thấm nhuần những gì mình đang thực hiện, cứ cách 100m thì nghỉ... rồi tiếp tục đi. Chân mỏi nhừ, vai thì như muốn oằn xuống vì vác balo quá nặng, nhưng chỉ là nỗi đau thể xác, đang lo là tối nay có thể sẽ phải ngủ ngoài đường vì Nhơn Trạch ko có nhiều nhà nghỉ hay chùa chiền để nương thân. Thật may là tầm 6h tới được Phú Thạnh có 1 nhà nghỉ khá lớn, tôi quyết định dừng chân và thở phào cho ngày đầu tiên cũng không quá tệ!

Trước cửa nhà nghỉ có một đám nhóc đang chơi đùa, sau này mới biết được tên tụi nó, con Mi, thằng Bo, và cu Bin, trong đó con bé Mi thì tính tình như con trai nhưng rất dễ thương và hiểu chuyện, thằng Bo còn nhỏ nhưng rất nghịch và hay cười, còn nhóc Bin thì đôi khi làm tôi bực mình nhưng nói chung thì trẻ con là vậy mà: tất cả gộp lại thành một đội khá ăn ý. Trong đó thì tớ làm đầu sỏ, người kế là con Mi với nhiệm vụ quản thúc 2 đứa kia.

< Thêm con bé My đằng sau...

Sau một hồi chụp hình cho kẹo (có thói quen hay mang theo kẹo để dụ con nít). Đứa nào chả thích kẹo, cộng thêm cái máy ảnh thì tớ có khá nhiều lợi thế rồi. Thêm vào là các kỹ năng khi tiếp xúc với trẻ con mà tớ học được từ các tổ chức xã hội và quan trọng nhất là đôi khi tớ cũng như một thằng con nít vậy, chẳng có lý do gì lại không có được những câu chuyện từ nó.

Nhớ là tối đó rất vui, sau khi chơi bời đã đời với tụi nhỏ, và cuộc chia tay bịn rịn tôi quay về nhà nghỉ để dưỡng sức ngày mai đi tiếp. Lấy Oreo ra chấm với cá xốt cà, bình thường thì phải ghê ghê nhưng mà sao ngon đến lạ. Ngồi coi tivi, chỉ có 2 kênh Đồng nai và TPHCM thôi, ở nhà chẳng bao giờ động vậy mà hôm nay sao hay đến thế. Sau rồi ngồi dán Salonpas chi chít toàn thân, chân, vai và lưng - tím bầm cả rồi nhưng vẫn thấy vui vui các cậu ạ.

< Trước khi chia tay chụp hình lưu niệm cùng tụi nhỏ.

Hình như vui vì vừa vượt qua cái gì đó, phải là vượt qua chính bản thân mình không? Trên đường đã bao lần muốn bỏ cuộc, trên đường có rất nhiều lần chỉ muốn chấp nhận lời ngỏ ý quá giang, trên đường đã bao lần chỉ muốn ngủ một giấc thật dài và như không bao giờ dậy... nhưng chân vẫn cứ thế mà bước đi, vững chãi kiên định với lý tưởng của mình, để rồi cuối ngày ta tự hào vì điều đó, tự hào chính bản thân mình. Đơn giản thế thôi, 30km đầu tiên thật tuyệt vời!
Còn tiếp

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4

Phamhung186
- Theo Phuot.vn

ĐGD:
- Kinh nghiệm cho thấy: 'đi bộ' thì quan trọng nhất là cái bảo vệ đôi chân. Nhất thiết nó phải là thứ quen thuộc do giày hay dép mới thường làm phồng rộp bàn chân - cản trở bước đi rất nhiều. Nếu có thể, bạn nên mang vớ (cả lúc mang dép) giúp êm hơn nhiều, lại tránh được bụi đá.
- Nón cũng không thể thiếu, nếu được nón rộng vành càng tốt - nó làm giảm nắng nóng chiếu lên mặt và vai của bạn, giảm sự mệt mỏi và mất nước.
- Hành lý chỉ chọn những gì thật cần thiết để giảm trọng lượng tối đa. Qua nhiều giờ đi bộ: bạn sẽ thấy một kilogam hành lý trên vai nó sẽ nặng kinh khủng đến thế nào...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến