Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

TPHCM - Vũng Tàu: Nơi Bước chân vẫn còn (P2)

(Tiếp theo) - Ngày thứ 2
Mặt trời còn chưa ló dạng, cặm cụi sửa soạn đồ đạc, vai đeo balo, tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm cây gậy quen thuộc, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình. Đường còn dài và còn nhiều gian truân, biết thế nhưng có gì phải lo, cứ sống hết mình cho những khoảnh khắc thực tại, còn nó có ra sao hay vì sao đi nữa thì có là sao, miễn sao ta không cảm thấy nuối tiếc và hổ thẹn với những gì ta làm.

Một mình vừa đi vừa rêu rao mấy bài tự chế, thề là lúc đó rất phần chấn, có khi còn hét lên khi tới đoạn cao trào hòa vào tiếng xe tải vút qua và những ánh mắt dò xét của người đi đường. Hôm nay cảnh đẹp đến lạ kỳ, tới một đoạn như tiên cảnh nơi mà chả có những rừng cây u uất thay vào là một đồng cỏ dài tăm tắp, những giọt sương còn đang vương vấn chưa muốn giải thoát.

Những sinh vật bé nhỏ bắt đầu ngày mới tinh mơ, hòa vào đó là thứ ánh sáng vàng vọt vút lên xuyên qua các tầng khí quyển đã tạo cho nơi này nét đẹp huyền ảo. Không bỏ lỡ khoảnh khắc hiếm có, rút máy ảnh ra và tôi tìm cho mình một chút thi vị.

Mặt trời cũng lên cao và cái nắng ngày một gay gắt táp thẳng vào mặt đưa tôi về thực tại. Bao nhiêu khó khăn ngày càng chất chồng, cái chân thì đau và phồng rộp vì đôi giày. Cái quai balô thì bắt đầu bục ra, nó mà đứt thật thì thảm họa. Thêm nữa là cái kính cận bị bể một bên mắt, thế là tôi trở thành độc nhãn. Đường thì cứ mịt mù, hết xe tải, xe ben, xe chở hàng phóng vùn vụt mang theo cả tá bụi, chân thì như hàng ngàn vết kim chích vào, đau không nói lên lời, trong cái nhòa đi của mồ hôi thấm vào mắt, tôi lại tự hỏi liệu có đáng không?

"Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình.."

Lúc đó câu nói của Pavel trong 'Thép Đã Tôi Thế Đấy' cứ văng vẳng như tiếp thêm sức mạnh. Nếu bây giờ bỏ cuộc thì ta vẫn mãi chỉ là kẻ thất bại, chỉ khi bước lên tiến tới chiến thắng ta mới thật sự trưởng thành.
Bỏ lại qua bao nỗi đau thể xác, những cơn nhụt chí tính thần, tôi tìm cách giải quyết những vấn đề tồn đọng. Nếu không làm cho chân bớt đau thì không thể nào đi được nữa. Lúc đầu thì nhét cỏ vào đế giày, tình hình cũng không khả quan. Sau đó nhét khăn giấy vào, đi được tầm 1km thì cũng không thể tiếp tục. Đế cao su dọc đường lượm được cũng cắt vào và nhét vào hi vọng khá khẩm hơn.

< Cứu tinh 'dép lào'.

Mọi cách đều thất bại. Chỉ khi thay giày bằng dép lào thì mọi thứ dường như được giải quyết, dép khô thoáng, không gò bó, không bị cạ cựa vào da tạo cảm giác như vừa chết đi sống lại: tôi bước băng băng không ngừng nghỉ. Chính đôi dép 15k/đôi này gắn bó với tôi suốt cuộc hành trình, sau này có mua thêm 1 đôi cao su nữa nhưng chỉ đi được một đoạn thì cũng quay lại với cái dép lào quen thuộc kia. Chưa bao giờ yêu nó đến vậy!

Đoạn giữa trưa thì đánh liều băng vào một con hẻm đi tắt ra QL 51, trời không phụ lòng người khi tôi lạc vào một nơi mà xung quanh là những đồng cỏ xanh ngắt, nơi mà có những con bò đang nhởn nhơ gặm cỏ, lâu lâu lại ngước nhìn lên như đôi mắt của những người bạn lâu ngày không gặp. Có 1 đàn cò đang tụ tập xa xa, nghe thấy tiếng động lạ cả đàn vỗ cánh tung bay xải cánh tìm đến nơi bình yên nào đó. Tôi cũng tìm cho mình một chốn bình yên: gốc cây cổ thụ nằm gọn lỏn chính giữa cánh đồng.

< Cảnh đẹp lúc về chiều.

Sải mình xuống ngắm trời mây và gặm nhấm cái tự do tự tại, tôi lại thiếp hồi nào không hay, ngọt ngào và êm dịu, cái hương vị của kẻ du mục lang thang.

Có một kinh nghiệm đúc kết theo nhiều ngày rong ruổi là buổi sáng đi rất sung nhưng vì độ ẩm cao nên cũng nhanh mệt, buổi trưa thì khỏi nói: lết từng chút từng chút một, do cái nắng gay gắt nên đi tầm khoảng 200-300m là hụt hơi phải tiếp nước! Chỉ có những buổi xế chiều khi mà ông mặt trời đang dần khuất bóng thì lòng người cũng phấn chấn hẳn lên, hình như con người ta hay mơ mộng vào lúc đó, tầm hồn như muốn hòa quyện vào thiên nhiên để cùng cảm cái ánh sáng kiệt tác lúc về chiều.

Hôm đó tôi nhớ đi hoài không biết mệt, đôi chân cứ thế mà thoăn thoắt, thêm vào là với mua đôi dép cao su 40k đi rất êm, tiền nào của nấy có khác, so với đôi dép lào thì đôi cao su tăng tốc độ di chuyển lên tới 30 %, khả năng hồi phục chấn thương cũng hiệu quả bất ngờ. Nó theo bước chân này được một đoạn từ Phú Mỹ tới Láng Cát, sau đó rồi chia tay vì cũng không dễ chịu đươc bao lâu.

< Nestea đá mát lạnh.

Dọc đường có pha Nestea, đá thì xin ở trong tiệm, thế là có bình nestea mát lạnh. Bình thường sao cảm được hết vị ngon của nó, chỉ có những lúc như này thôi, những lúc mà cháy da cháy thịt, ngồi xuống thở phì phò và nốc một ngụm Nestea, từng giọt, từng ngụm lan vào cuống họng. Cứ ngỡ như một cơn mưa rào đổ xuống sa mạc khô cằn, cảm giác mới thật đã mới thật sảng khoái làm sao. Tôi hí ha hí hửng, phải những lúc như thế này mình mới cảm nhận được hết mọi thứ, phải những lúc cực khổ thì người ta mới trân trọng giá trị của những thứ xung quanh. Tôi thầm cám ơn cuộc đời, và nguyện sống hết mình với những khoảnh khắc, thực tại và thế giới đã ban tặng cho.

Trời đã tối, cũng đang dần chuyển mưa, tôi tạt vào một quán ăn bên đường. Thật sáng khoái, hình như đã từ lâu cái thói quen ăn vặt đã nhiễm vào tôi tự khi nào: đói thì ăn, khát thì uống. Lúc thì bún riêu, lúc thì bún thịt nướng - Hôm đó gọi một phần bánh canh, bánh canh ngon bá cháy, nước lèo ngọn lịm mà giá chỉ 10 ngàn đồng! Vừa ăn vừa ngắm mưa rơi lòng có chút bâng khuâng, nhìn những con người đi ngang qua, vào rồi lại ra, mọi người đi hết chỉ còn lại mình tôi với bà lão bán hàng.

Hai người chẳng nói gì nhưng hình như cũng đang đồng cảm, đồng cảm cho sự tĩnh lặng, cái cô đơn của cuộc đời. Ngồi một chút thì chào tạm biệt, tôi lại tiếp tục lên đường, vừa đội mưa vừa băng băng trên những mặt đường láng bóng, phản chiếu lại ánh sáng vàng lấp lánh. Lúc đó có lẽ dừng lại và thuê nhà nghỉ được rồi... nhưng cố được nhiêu hay bấy nhiêu. Thật tốt vì hôm đó kết thúc hành trình đi đc 35km, một chặng đường không quá dài cũng chả quá ngắn nhưng nó phản chiếu sự nỗ lực rằng hôm nay đã gặp nhiều hơn khó khăn hơn hôm qua... và ngày mai, khi đang viết những dòng này tôi hồi tưởng lại, thì đó là một chuyến đi kinh hoàng...
Còn tiếp

Phamhung186
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4

- Theo Phuot.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến