Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Vườn địa đàng lưng núi Pù Bin

(ANTĐ) - Sau một đêm không ngủ, lái xe trên những con đường hẹp vắt ngang lưng núi, dưới bầu trời đan đầy những ánh sao và mảnh trăng thượng tuần trắng bạc, chúng tôi đã lạc bước tới nơi đây - Vườn địa đàng lưng núi Pù Bin (Mai Châu - Hòa Bình).

Đây có lẽ là chuyến đi 'đột xuất' và đáng nhớ khi mà chúng tôi chẳng kịp mang theo máy ảnh chuyên dụng, một chuyến đi kéo dài vỏn vẹn 15 tiếng trong đó có tới 6 tiếng xe chạy xuyên màn đêm dày đặc sương mờ, rong ruổi trên những con đường vắng bóng người qua lại.

Phía trước chúng tôi là một điểm đến không hẹn trước, nơi có những xóm-bản vẫn còn giữ lại những mái gỗ thâm đen bóng loáng. Và ở phía cuối chặng đường là khung cảnh choáng ngợp nhưng cũng bình dị vô cùng.

Trên đường từ Mộc Châu trở về Hà Nội, nơi lưng chừng đèo Thung Khe mù sương có một ngã rẽ hướng đi Pù Bin gợi bao tò mò cho trái tim mê khám phá những miền đất lạ của chúng tôi.

Tách ra khỏi đường dẫn lên đỉnh đèo Thung Khe, chúng tôi tiến vào con đường nhỏ theo hướng biển chỉ đường. Trên suốt chặng đường ấy, họa hoằn lắm mới bắt gặp một chiếc xe máy đi xuôi chiều, cảnh vật vẫn còn đầy vẻ hoang sơ và thanh tịnh.

Những con dốc heo hút, những khúc cua gấp cứ trôi dần về phía sau bánh xe của chúng tôi và mở ra những màu xanh ngút của núi rừng. Đi được chừng nửa đường, một khu vườn đá thấp thoáng hiện ra sau những khóm cây dại chen lẫn với ruộng ngô. Chúng tôi thoáng chút ngỡ ngàng bởi thứ cảm giác như đang đi giữa cao nguyên đá Đồng Văn, khác chăng chỉ là nơi đây không có tiếng khèn Mông giữa lưng trời mà thay vào là tiếng mõ trâu đang vang vọng giữa thung lũng trù phú.

Phải mất tới hơn một giờ chúng tôi mới đi hết con đường dài vẻn vẹn 17km ấy, trở ngại không nằm ở đường đi khó, cũng không phải núi non hiểm trở mà bởi cảnh đẹp say lòng người cứ níu bước chân. Đặc biệt là rừng tre xanh ngút đầy huyền hoặc nơi cuối con đường.

Ở nơi điểm cuối của con đường, một con đường ngầu đỏ vắt qua những triền núi ẩn hiện đã lôi cuốn chúng tôi. Loay hoay hỏi đường mới biết đó là đường lên Xóm Hiềng, “chỗ ấy đường khó đi lắm”, một người dân đã cảnh báo chúng tôi như vậy. Quả nhiên vậy, từ ngã rẽ Pù Bin – Hiềng, con đường nhựa mảnh mai tựa dải lụa đã không còn nữa mà chỉ toàn những gập ghềnh đất-đá ngầu lên bụi đỏ. Những sống trâu khổng lồ, ổ voi ngập nước xuất hiện dày đặc thử tài tay lái.

Một bên là vách núi một bên là thung lũng với những hàng rào tre hiện lên trên nền cỏ xanh mướt gợi lên một vẻ đẹp mê hoặc, hẳn là vào mùa xuân hoa mận, hoa mai sẽ phủ trắng nơi đây. Trên đỉnh Xóm Hiềng, toàn cảnh của núi rừng Mai Châu lọt cả vào trong tầm mắt. Trên triền núi xanh màu cỏ, dưới cái nắng vàng dịu và bầu không khí mát lạnh, đàn bò nhà ai đang nhởn nhơ gặm cỏ, và đâu đó tiếng sáo mục đồng đang vang vẳng giữa thinh không. Những gian nan, mệt nhọc của chặng đường như đã chìm cả vào buổi trưa êm ả ấy.

Theo Tuấn Linh (báo An Ninh Thủ Đô)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến